Không được kết oán với hết thảy chúng sinh. Nếu như người khác đời này nhục mạ hãm hại ta, nhất định là trong đời quá khứ ta đã từng nhục mạ hãm hại họ, cho nên họ mới đối xử như vậy. Hãy để món nợ này được thanh toán sạch sẽ, đời sau nếu gặp lại thì sẽ là bạn tốt, không còn là oan gia đối đầu. Nhất định không thể có tâm mảy may muốn báo thù. Đây chính là tu hành, bạn mới chân thật có phúc.Ngay cả với động vật cũng không được kết oán. Kinh Lăng Nghiêm nói: “Người chết làm dê, dê chết làm người”, đời đời kiếp kiếp ăn tới ăn lui, oan oan tương báo không bao giờ dứt. Quả báo nhận được không chỉ vừa đủ, mà thường sẽ có dư, mỗi kiếp đều sẽ dư ra, đến sau cùng tạo thành đại kiếp nạn. Bệnh do oan nghiệp chính là oan gia trái chủ theo thân. Từ Bi Tam-muội Thủy Sám chính là ví dụ rõ ràng nhất, ghi chép về công án của Quốc sư Ngộ Đạt thời Đường. 
Nhận thức nguồn gốc của bệnh tật
Nội dung trích từ bài viết
Nhận thức nguồn gốc của bệnh tật

Không được kết oán với hết thảy chúng sinh

Nếu như người khác đời này nhục mạ hãm hại ta, nhất định là trong đời quá khứ ta đã từng nhục mạ hãm hại họ, cho nên họ mới đối xử như vậy. Hãy để món nợ này được thanh toán sạch sẽ, đời sau nếu gặp lại thì sẽ là bạn tốt, không còn là oan gia đối đầu. Nhất định không thể có tâm mảy may muốn báo thù. Đây chính là tu hành, bạn mới chân thật có phúc.

Ngay cả với động vật cũng không được kết oán. Kinh Lăng Nghiêm nói: “Người chết làm dê, dê chết làm người”, đời đời kiếp kiếp ăn tới ăn lui, oan oan tương báo không bao giờ dứt. Quả báo nhận được không chỉ vừa đủ, mà thường sẽ có dư, mỗi kiếp đều sẽ dư ra, đến sau cùng tạo thành đại kiếp nạn. 

Bệnh do oan nghiệp chính là oan gia trái chủ theo thân. Từ Bi Tam-muội Thủy Sám chính là ví dụ rõ ràng nhất, ghi chép về công án của Quốc sư Ngộ Đạt thời Đường. 

🙏🏻 Mời xem tiếp tại đây:
https://www.niemphatanvui.vn/bai-viet/nhan-thuc-nguon-goc-cua-benh-tat

Ý đẹp mỗi ngày
Chân thật chỉ có pháp “Nhất thừa” Kinh Vô Lượng Thọ là pháp Đại thừa. Không chỉ là Đại thừa, trong chú giải của đại đức xưa, bộ kinh này là Đại thừa ngay trong Đại thừa. Không chỉ là Đại thừa ngay trong pháp Đại thừa, mà còn là Nhất thừa ngay trong pháp Nhất thừa. Pháp Nhất thừa là gì? Pháp Nhất thừa là pháp thành Phật. Thế Tôn giảng kinh Pháp Hoa, Ngài đã tuyên bố: “Chỉ có pháp Nhất thừa, không hai cũng không ba, trừ Phật phương tiện nói”. Đó là chân thật nói rõ bổn hoài của Thích Ca Mâu Ni Phật, Ngài giáo hóa chúng sanh tấm lòng chân thật là bình đẳng, chỉ có pháp Nhất thừa. Pháp Nhất thừa chính là dạy bạn làm Phật, dạy bạn làm Bồ Tát, làm A La Hán là có lỗi với bạn, nhất định phải dạy bạn ở ngay trong một đời này thành tựu Phật quả cứu cánh viên mãn. Khởi tín niệm Phật là nhân, mỗi niệm làm Phật là quả. Kinh Hoa Nghiêm đã nói, tất cả các pháp thế xuất thế gian “do tâm biến hiện, do thức hiện ra”. Thức chính là tâm tưởng, cho nên lại nói “tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”. Mỗi ngày chúng ta tưởng Phật thì quả báo của Phật liền hiện tiền.🙏🏻 Mời xem tiếp tại đây:https://www.niemphatanvui.vn/bai-viet/tieu-thua-dai-thua-nhat-thua
Lễ kính chư Phật
tu hạnh Phổ HiềnLễ là sự biểu hiện bên ngoài, kính là giữ ở trong lòng. Tâm có chân thành, có ý kính. Chư Phật là đối tượng chúng ta lễ kính. Chư Phật là ai? Trên kinh Phật nói “quá khứ Phật, hiện tại Phật, vị lai Phật”, đó đều là chư Phật.Quá khứ Phật, trên kinh điển, Thích Ca Mâu Ni Phật đã nói cho chúng ta nghe. Hiện tại Phật, mọi người đều rất quen thuộc, đó là A Di Đà Phật ở thế giới Tây Phương Cực Lạc, Dược Sư Như Lai ở thế giới Lưu Ly Phương Đông. Vị lai Phật là ai? Tất cả chúng sanh đều là Phật vị lai. Chúng ta cung kính đối với Phật A Di Đà như thế nào thì đối với tất cả chúng sanh cũng đồng một tâm cung kính như vậy.
Tất cả chúng sanh vô tình hữu tình đều là Phật. Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh, đã có Phật tánh thì họ chính là Phật. Chúng ta lễ kính với họ không phải xem ở con người hay xem vào việc mà họ đang làm, mà là tôn trọng Phật tánh của họ. Phật tánh của họ cùng với tất cả chư Phật Như Lai không hề khác biệt. Đây là nói đối với chúng sanh hữu tình.Ngoài ra còn có chúng sanh vô tình, chính là vạn vật trong thế gian. Phật nói chúng sanh vô tình có Pháp tánh. Phật vì sự khác biệt giữa hữu tình cùng vô tình nên gọi là Phật tánh cùng Pháp tánh, kỳ thật là một tánh. Cho nên, chúng sanh vô tình cũng phải cung kính, cùng một lòng cung kính giống như đối với A Di Đà Phật, nếu như có sự khác biệt thì bạn không phải là tu hạnh Phổ Hiền.
Bài học từ truyện “Du Tịnh Ý Công Gặp Táo Thần”Du tiên sinh là một người đọc sách, do đó ông cũng hiểu đạo lý. Bình thường ông cũng thích bố thí, làm việc thiện, nơi nơi đều giúp đỡ người khác, y theo giáo huấn của thánh hiền mà làm, nhưng vì sao ông đều gặp phải nhiều việc bất hạnh, trong lòng không khỏi oán trời trách người. Du tiên sinh cho rằng Phật Bồ Tát có lỗi với ông, trời cũng có lỗi với ông, còn viết sớ văn đốt ở trước mặt Táo Thần. Không ngờ Táo Thần đến thật, giúp ông nhận ra vấn đề của bản thân, Ngài nói: “Anh vẫn xem là không tệ, lương tâm vẫn chưa bị mất đi, chẳng qua nghiệp chướng chính mình đã tạo, anh không biết được. Tuy là miệng của anh có thể khuyến thiện, thân của anh dường như cũng không hề làm qua việc xấu, nhưng ý của anh bất thiện, tâm của anh bất thiện.”Việc này cũng giống như một cây đại thụ, tâm là gốc cây, ý niệm là thân cây, hành vi tạo tác là cành nhánh, lời nói là lá cây. Lá vẫn không tệ, cành nhánh cũng không tệ, nhưng cái gốc thì đã hỏng rồi, bạn còn có thể cứu được sao? Thực sự là hết cứu! Cho nên cổ thánh tiên hiền dạy chúng ta tu hành, đoạn ác tu thiện, làm từ chỗ nào? Tu từ căn bản. Ngày nay, có rất nhiều người phạm phải sai lầm, không biết được căn bản, tâm bất thiện, ý niệm bất thiện, thì cho dù thân khẩu có thiện hơn, bạn vẫn không thắng nổi nghiệp lực. Đây là chúng ta lấy một thân cây để làm thí dụ, mọi người rất dễ hiểu. Nếu như tâm của bạn thiện, ý niệm thiện, thân khẩu cho dù bất thiện, thì cũng có thể cứu, cây sẽ không chết. Cành lá hoa trái của bạn dù có tốt có đẹp, nhưng nó không có cội gốc, qua mấy ngày thì cũng sẽ chết khô, nó không thể sống. Cho nên tâm thiện, ý thiện quan trọng hơn bất cứ thứ gì. (Trích từ Đại Thừa Vô Lượng Thọ Kinh Giảng Lần 10 - Tập 143)
Ý nghĩa của việc niệm Phật Tu hành là tu sửa hành vi sai lầm Tu từ đâu? Tu từ trong tâm Ý niệm thiện, Ngôn sẽ thiện, Hành sẽ thiện Ý niệm bất thiện Ngôn bất thiện, Hành cũng bất thiện Hiểu được đạo lý này, tu hành quan trọng nhất là nắm giữ được ý niệm, không cho phép có ý niệm bất thiện khởi lên, bởi vì ngôn và hành là nghe theo sự chỉ huy của ý niệm.Ý niệm bất thiện khởi lên Lập tức giác ngộ buông bỏ ngay Không làm chủ được phải làm sao? Niệm Phật, niệm lớn tiếng A Di Đà Phật, A Di Đà Phật Hoàn toàn quy về A Di Đà Phật Phật A Di Đà thuần tịnh thuần thiện Ý nghĩa của từ “A Di Đà Phật” chính là tự tánh thanh tịnh của chúng ta.
Đạo trời chính là quy luật nhân quảNhân tốt sẽ gặt quả tốt, nhân xấu sẽ có quả xấu. Nếu đã tự biết khuyết điểm của chính mình thì phải hết lòng hết sức cải đổi, làm lành tích đức. Đối với người phải hòa khí từ bi, bao dung độ lượng. Đối với bản thân phải biết gìn giữ tinh thần và sức khỏe của chính mình.Hãy coi tất cả những việc trước kia như hôm qua đã chết đi, còn những việc về sau như hôm nay mới sinh ra. Sống với cuộc đời bằng trái tim từ bi, yêu thương mọi loài, luôn sống hạnh phúc trọn vẹn trong hiện tại. Làm được việc này là chúng ta đã có một sinh mệnh mới, đó là sinh mệnh nhân nghĩa đạo đức. Thân huyết nhục còn có khí số nhất định, còn sinh mệnh nhân nghĩa đạo đức không bị số mệnh trói buộc, có thể cảm đến “đạo trời”. Người ta phải thường xét nghĩ đến hành vi của mình có hợp với đạo trời hay không? Nếu hợp đạo trời thì phúc báo không cầu cũng tự nhiên đến. Cho nên phúc hay họa đều là do mình. Đạo trời được nói đến ở đây chính là quy luật nhân quả.Tuy nói số trời định sẵn, song vẫn có thể cải đổi, chỉ cần mở rộng lòng đạo đức nhân nghĩa, gắng sức làm lành, tích chứa âm đức. Đó chính là tự mình tạo ra phúc báo cho mình, người khác muốn cướp muốn giật cũng không được. 🙏🏻 Mời xem tiếp tại đây:https://www.niemphatanvui.vn/bai-viet/nguyen-ly-cai-doi-van-menh-phan-4
Chư Phật sở dĩ hưng xuất thế, duy thuyết Di Đà bản nguyện hải. Thiện Đạo Đại sư đã từng nói: “Chư Phật sở dĩ hưng xuất thế, duy thuyết Di Đà bản nguyện hải”. Ý nghĩa của câu nói này chính là tất cả chư Phật xuất hiện ở thế gian, giảng kinh thuyết pháp, giáo hóa chúng sanh chính là để khuyên mọi người niệm Phật cầu sanh thế giới Cực Lạc, chỉ vì mỗi một việc như vậy. Đã vì một sự việc thì Thích Ca Mâu Ni Phật vào năm đó giảng một bộ kinh Di Đà chẳng phải là đủ rồi sao? Tại sao còn phải giảng nhiều kinh điển như vậy? Đáp án đều ở trong kinh, chỉ tại bản thân chúng ta lơ là không chú ý.
Ý nghĩa biểu pháp của Tây Phương Thiên Vương. Tây Phương Thiên Vương tay trái cầm rồng hoặc rắn, tay phải cầm hạt châu. Rồng, rắn tiêu biểu cho sự biến hóa của lòng người trong xã hội; còn hạt châu chính là Phật pháp, vĩnh viễn bất biến. Chúng ta sống trong xã hội động loạn biến đổi này phải giữ gìn được sự thanh tịnh, bình đẳng, giác; giữ vững được Thập Thiện Nghiệp Đạo vĩnh viễn không đổi. Thập Thiện Nghiệp là cương lĩnh, mở rộng ra là Đệ Tử Quy, Cảm Ứng Thiên, đây chính là những hạng mục chi tiết. Khởi tâm động niệm, lời nói việc làm của chúng ta nhất định không được trái nghịch với thập thiện. Điều này chính là sống trong xã hội biến hóa thay đổi nhưng bản thân giữ được sự bất biến. Sự bất biến này có thể điều trị các chứng bệnh khác nhau của thân và tâm.🙏🏻 Mời xem tiếp tại đây:https://www.niemphatanvui.vn/bai-viet/muoi-phap-chi-quan-tri-benh-phan-1