Đây là đạo Bồ Tát, chính là câu “phương tiện làm cửa” mà tôi vừa nói tới, đích thực pháp thế gian và Phật pháp là một pháp, không phải hai pháp, bạn tách riêng nó thì sai rồi, bạn đã có phân biệt, có chấp trước.
Gần đây chúng tôi giảng tới phẩm Tịnh Hạnh trong kinh Hoa Nghiêm, bạn xem Bồ Tát Văn-thù dạy cho chúng ta nguyên tắc tu học chung quan trọng nhất, Bồ Tát khéo dùng tâm này thì có thể thành tựu hết thảy công đức thắng diệu.
Thắng chính là điều bạn nói ở nơi này; diệu là thế nào? Diệu là không chấp tướng, không chấp tướng thì diệu rồi, kinh Kim Cang nói “nên không trụ vào đâu mà sanh tâm” (ưng vô sở trụ nhi sanh kì tâm). Nên không trụ vào đâu (ưng vô sở trụ) là diệu; mà sanh tâm (nhi sanh kì tâm) là thắng, đây là thù thắng.
Cho nên không làm trái, pháp thế gian và Phật pháp không có mâu thuẫn, không có chống đối. Dùng công đức này hồi hướng cầu sanh Tịnh độ, chính là tăng thượng duyên cho phẩm vị vãng sanh của bạn.
Tôi làm rất nhiều chuyện tốt, giúp đỡ hết thảy chúng sanh, đây chỉ là phá mê khai ngộ, lìa khổ được vui, dùng công đức này hồi hướng thế giới Tây Phương Cực Lạc, không cầu phước báo trời người thế gian, vậy thì diệu!
Nếu cầu phước báo trời người, đương nhiên cũng sẽ đạt được, vậy thì bạn vẫn không thể vượt khỏi luân hồi, đây chính là có thù thắng mà không có diệu.