Chúng ta xem thấy, giáo dục tôn giáo hiện tại phần nhiều đều rơi vào hình thức. Nếu như tôn giáo không còn giáo dục, chỉ có nghi thức, tôn giáo này là thuộc về mê tín. Chúng ta ngày ngày đi bái thần, thần dạy chúng ta cái gì? Không hề biết, chỉ biết thần có quyền uy rất lớn, ta phải nịnh bợ họ, họ tốt đối với ta, nếu ta đắc tội với họ, họ muốn trừng phạt ta. Đây gọi là mê tín. Thần không phải cái ý nghĩa này, thần tuyệt đối không cần người nịnh bợ họ.
Những thần thánh này dạy chúng ta làm thế nào làm người. Bạn xem, không luận kinh điển của tôn giáo nào, tôi đều xem qua, thần thánh đều dạy cho chúng ta hiếu thuận cha mẹ. Ngay cả Ki-tô giáo đều không ngoại lệ. Bạn đi xem Thánh Kinh, chúng ta không hiếu thuận cha mẹ, chúng ta đối với hàng xóm bạn bè của chúng ta không có thiện tâm, thần minh đều cho rằng là hành vi cực ác.
Cho nên tôi thường nói, Phật giáo là giáo dục xã hội đa nguyên văn hóa. Lại xem qua bất cứ tôn giáo nào, chúng ta đọc kinh điển của họ, lại chẳng phải là giáo dục xã hội đa nguyên văn hóa hay sao? Cái gì gọi là “đa nguyên văn hóa”? Chính là những thần thánh dạy người chắc chắn không phân quốc gia, không phân chủng tộc, không phân tôn giáo, đây gọi là đa nguyên văn hóa. Nội dung giáo học của họ bác đại tinh thâm, bao gồm tất cả. Chúng ta phải dụng tâm đi thể hội, phải chăm chỉ mà học tập.