Tu học của Phật pháp, Thế Tôn ở trong tất cả Kinh luận đều đem bố thí để ở hàng đầu. Luận công phu của hành môn, có thể nói chính là bố thí, bắt đầu từ ngay chỗ này, cũng là đến ngay chỗ này viên mãn. Từ thỉ đến chung, không gì khác hơn chính là bố thí mà thôi. Bố thí là gì vậy? Là buông xả.
Hành môn của Bồ Tát vô lượng vô biên, nên gọi là tám vạn bốn ngàn pháp môn. Vô lượng pháp môn, quy nạp nó lại, Phật đem nó quy nạp lại thành sáu nguyên tắc lớn, chính là sáu Ba La Mật. Vô lượng vô biên hành môn quy nạp sáu điều. Sáu điều nếu quy nạp lại nữa, chính là một cái bố thí. Trong bố thí, có Tài bố thí, có pháp bố thí, có vô úy bố thí, ba loại này. Trì Giới, Nhẫn Nhục là thuộc về “vô úy bố thí”. Tinh Tấn, Thiền Định, Bát Nhã là thuộc về “pháp bố thí”. Thảy đều có thể quy về một điều này.
Tu hành, tu cái gì? Bạn phải hiểu được, là thí xả. Phật ở trong Kinh luận dạy bảo chúng ta: “Thí xả độ san tham”. San là bỏn xẻn, chính mình có không thể xả cho người khác, đây là gốc bệnh. Vì sao nói nó là gốc bệnh? Cái ý niệm này, bạn không thể xả ra này, chính là vọng tưởng, phân biệt, chấp trước nghiêm trọng. Hậu quả của cái nghiêm trọng này là gì? Địa ngục. Do đây có thể biết, thường buông xả san tham chính là buông xả ba đường ác rồi, chắc chắn không đọa ba đường ác. Đạo lý là chính ngay chỗ này.


























































































