Vấn đề này tôi nghĩ không chỉ một người có, rất nhiều người đều có tật xấu này, rất muốn tu nhưng mà làm không được. Vấn đề là ở đâu?Vấn đề là ở nhận thức chưa thấu triệt.
Cho nên Phật pháp, trước đây đại sư Chương Gia thường nói với tôi, Phật pháp là biết khó hành dễ, thực hành không khó? Tại sao hành lại khó như vậy? Bạn không biết đạo lý trong đó, bạn không hiểu được chân tướng sự thật; nếu hiểu được chân tướng sự thật, hiểu được đạo lý này thì không hề khó chút nào.
Thực sự hiểu rõ rồi, cách làm sai lầm đó là đi xuống địa ngục, bạn bằng lòng đi không? Tâm hạnh tốt, nâng cao lên trên, trời Dục giới, trời Sắc giới, trời Vô Sắc giới, đây là đi lên thiên đường. Đương nhiên thù thắng nhất, hết thảy chư Phật giới thiệu, tán thán cho chúng ta, vãng sanh Tịnh độ là thù thắng bậc nhất, chúng ta nhất định phải hiểu rõ điều này.
Có những vấn đề này thì phải làm sao? Nghe kinh nhiều, tạm thời không ngồi thiền, tạm thời không niệm Phật nữa, đem toàn bộ tinh thần, thời gian đều tập trung vào nghe kinh; kinh thực sự nghe rõ ràng, nghe thấu triệt rồi mới tu hành lại.
Cho nên trước tiên coi trọng giải, sau khi giải xong mới bắt đầu tu, đây mới là đúng đắn, giải hành mới tương ưng. Chỉ có giải mà không có hành, vậy thì không được, không đạt được thọ dụng; sau khi giải thì phải có hành, hành nhất định phải có giải, giải hành tương ưng.
Phàm là bắt đầu có vấn đề này, trước tiên cầu giải, qua nửa năm đến một năm thì bạn lại niệm Phật, bạn lại ngồi thiền, tình hình sẽ khác. Cho nên trước tiên phải hiểu rõ ràng, hiểu thấu triệt.